Khi nghĩ tới Phú Quốc, mình mường tượng tới khung cảnh yên bình mà chỉ có hòn đảo phía Nam tổ quốc này mới có. Lúc ấy mình chỉ xác ba lô lên và đi thôi, cũng không quá màng tới chuyện tiền bạc. Nhưng có lẽ vì duyên, cũng vì 1 phần mục đích đi là kết nối thiên nhiên là chính, nên mình được trải nghiệm Phú Quốc rất mộc mạc, khác hẳn với những suy nghĩ hào nhoáng về hòn đảo thiên đường này.
(Hình chụp bởi Ái Đi Lạc)
Thay vì xem mấy ngày nghỉ là chuỗi dài checklist những điều phải làm, rồi kiệt sức vì phải vội vã đi từ nơi nơi này đến nơi khác. Kiểu mạn du mà mình chọn cho phép bản thân được hòa vào nhịp sống của người dân địa phương. để tâm trí và cơ thể bình yên và thư giãn. Một ngày là của mình, thời gian là của mình, đi du lịch theo tốc độ của mình.
Mình thích tản bộ thư thái qua các khu dân cư địa phương. Xem cảnh các ông bà dìu dắt nhau đi dạo dọc bờ biển. Vui mắt nhìn theo mấy đứa nhỏ thích thú nhặt vỏ sò, rồi khoe khắp xóm “kho báu” từ đại dương. Những chuyến xe qua con đường mòn ở địa phương thú vị biết bao, không khí trong lành, nắng ấm và gió rít da, nghe rõ mùi hương đảo từ mấy xe hải sản nướng ven biển. Nhưng nhớ nhất vẫn là lúc đi chợ sáng, xung quanh nhộn nhịp, trải nghiệm văn hóa ẩm thực ở cách chân thật nhất. Mấy khoảnh khắc đơn giản ngày thường khiến Phú Quốc chuyển về trạng thái êm ả và mộc mạc. Ở mà không nỡ về.
Cảnh vật vẫn thế thôi, nó chỉ thay đổi theo cách ta nhìn nhận thế giới. Mạn du thay đổi cách mình tận hưởng những khoảnh khắc rảnh rỗi hiếm có, để rồi lại khiến mình yêu Phú Quốc một lần nữa, nhưng với phiên bản yên bình, và thân thuộc như đúng bản tính của nó.
Comments